Dạy con nên khởi nghiệp từ đâu?

Con mình trở thành ông giám đốc công ty này, bà chủ công ty kia...là mong ước của nhiều bậc cha mẹ. Nhưng không phải mơ ước nào cũng thành hiện thực được. Hôm nọ Ana có ghé nhà bà giáo là bạn bè thân thiết lâu năm. Nói nào ngay thì bả cũng không đẹp lắm, được cái xấu có duyên, gọi là bà giáo vậy thôi chứ chỉ có ông nhà là đi dạy. Chị em lâu năm không gặp thì cũng tâm sự chuyện gia đình, chồng con... rồi hỏi thăm bả mấy cái mẹo vặt gia đình linh tinh để có thêm kiến thức làm nội trợ ấy mà.
 
Đang chuyện trò rôm rả thì thèng con đi đâu về, bước vào nhìn Ana cười khẩy cho có lệ rồi đi thẳng vào nhà. Quay sang hỏi thăm bả tình hình mấy đứa nhỏ ra sao thì bả cũng rôm rả khoe chiến tích của thèng con đầu lòng, nó vừa tốt nghiệp cả 2 trường đại học, trình độ cũng thuộc dạng thượng thừa, đẹp trai học giỏi gái theo đầy,... Ana mới xuýt xoa "Giỏi thế này thì thu nhập chắc phải cao lắm. Chị được nhờ rồi đấy" thì gương mặt bả sáng hẳn và tiếp lời "Ừ, nó mới du học bên Sing về. Nghe đâu cũng có vài công ty muốn tuyển nó vào làm, nhưng nó than lương bèo bọt hơn so với chúng bạn, với làm công ty dễ bị chèn ép không quen nên nó bỏ về xin tiền mẹ mở công ty, muốn tự làm chủ bản thân. Bởi vậy dự là cuối năm bán mảnh vườn bên khu bà Tư Nghiệp lấy vốn cho nó mở công ty. Nghĩ lại người quê mình xưa nay 'bán mặt cho đất bán lưng cho trời' nên nhiều lúc cũng lo nhưng thôi kệ, nó làm ông này bà nọ thì mình cũng được nở mặt với bà con chòm xóm". Nghe đến đây thì Ana cũng "tần ngần" chẳng biết phải nói gì thêm, cũng đang lúc cao hứng kể lại cho bả nghe một câu chuyện vui.
 
dạy con khởi nghiệp từ đâu 2
Muốn ăn quả ngọt hãy truyền cảm hứng trồng cây cho con. Ảnh minh họa.
 
Số là Ana có anh bạn thân tên là Tony ở bên Tàu, cũng chẳng phải dân ghê gớm gì mà chỉ là người đi truyền cảm hứng kinh doanh cho người khác thôi. Bữa đẹp trời Tony bảo với Ana dạo gần đây ổng hay nhận được thư trách móc của các bạn trẻ, nói là họ cũng muốn khởi nghiệp nhưng tiền đâu, rồi nào là lý thuyết suông đại khái như "Cho tôi 10 tỷ đi, tôi mở ngay nhà máy hiện đại" hay "Vốn mở công ty à, đơn giản thôi. Tôi mở miệng một tiếng là gia đình chu cấp ngay ấy mà"!?!.
 
Rồi ổng mới than thở không biết từ bao giờ cái khái niệm "cho cần chứ không cho cá" được mọi người tấm tắt khen đúng khen hay. Nhưng thật ra mà nói thì đối với cái thể loại làm biếng thì làm được gì? Ví dụ thử lấy cần câu cho mấy người ăn xin (còn trẻ, còn lành lặn) thử coi... nó sẽ đòi thêm mồi câu... đưa mồi thì kêu "móc vô lưỡi luôn đi"... rồi thì "sẵn tiện câu giúp" luôn. Cuối cùng nó cũng quay lại cái máng lợn nằm đó mà "lạy ông đi qua lạy bà đi lại".
 
Cái mình cần cho phải là "tinh thần câu cá". Khi đó nó sẽ tự bật dậy... chạy đi chặt tre về làm cần... tự động mài sắt thành lưỡi câu... tự động hăm hở đi hết ao này sang hồ nọ để bắt cá.
 
Thấy bà giáo vẫn say mê nghe chuyện nên Ana kể tiếp...
 
Ana có quen anh Thiên, dân miền Tây "rặc". Ngày đó còn nghèo nên vừa tốt nghiệp ĐH Hóa, để trụ lại Xì Gòn anh phải cật lực làm đủ ngành nghề từ bán xà bông, mì tôm, nước rửa chén, nước tương... và tiết kiệm tích vốn để bây giờ anh làm chủ 1 nhà máy sản xuất hẳn hoi ở Tiền Giang. Nhà anh có 4 thèng con trai, đầu tiên đẻ 2 đứa, ráng kiếm cô con gái thì ra tiếp thèng nữa. Anh sợ "tam nam bất phú" nên đẻ tiếp thèng nữa cho thành "tứ quý". Thấy mọi người có phong trào đưa con đi du học, sẵn nhà có điều kiện nên khi lớn lên anh cho mỗi đứa đi học ở mỗi nền giáo dục khác nhau, đứa đầu sang Sing, thèng thứ hai đi Mỹ, thèng kế đi Nhật, thèng út thì sang Anh. Ana xuống chơi, anh Thiên mới bảo 4 đứa ra chào, đứa nào đứa nấy cao hơn mét tám, da trắng hồng, nặng cả tạ, mặt to như cái mâm. Anh Thiên nói kêu tập thể thao thì tụi nó nói phải đi ra tiệm xa, mỏi chân, thế là tao mua luôn cho máy chạy bộ, tạ đơn đôi có đủ...về nhưng tụi nó có tập đâu. Kêu đi bơi thì tụi nó nói nhà phải có hồ bơi riêng, bơi ngoài hồ công cộng bẩn, thế là tao lấp luôn cái miếng vườn bên cạnh xây lại nhà có cả hồ bơi, tụi nó hào hứng ra bơi đúng vài ngày đầu. Anh kể hai thèng sau thì còn đang học gần tốt nghiệp, hai thèng đầu thì học được 1-2 năm là về nước, học không nổi anh cho vào nhà máy của anh phụ việc văn phòng, nhưng liên tục kêu đói bụng, nửa chừng bỏ về nhà ăn. Anh cười hi hí, nói thôi kệ. Nhà có điều kiện mà!!!.
 
Thời gian có hạn nên Ana chào bà giáo ra về, không biết sau khi nghe câu chuyện của Ana có hiểu điều gì không hay lại mắng thầm trong bụng "con rảnh hơi".
 
Cuối cùng, anh Mark Facebook, anh Bill Microsoft, anh Thiên như trên bài đây...tất cả đều là những người đang sở hữu cơ đồ rộng lớn nhưng họ đều khởi nghiệp từ 2 bàn tay trắng. Nhưng thế hệ sau thì có thể khác, nếu cha mẹ không cho tinh thần, không có sự khổ luyện thực tế thì sớm muộn gì nó lại bán gia sản cha mẹ
cho để mua đồ ăn và thuốc chị bệnh Gout mà thôi.
 
Với thể loại cứ kêu "tiền đâu", "nhà không có điều kiện" thì khỏi trả lời mắc công. Nếu đứa trẻ nhà bạn thấy người ta khởi nghiệp cũng về khóc lóc ép bố mẹ đưa tiền để mở công ty mà bố mẹ đáp ứng thì cứ yên chí là vài ba bữa chúng cũng ném hết xuống sông thôi. Vì để làm chủ được thì dù ít dù nhiều chúng cũng phải biết tạo được vốn ban đầu.
 
Ana t/h.
 

Ana Nguyen

Đoan trang thùy mị, da ngâm chân ngắn, eo thon, cằm toẹt,... nhưng được cái chăm chỉ như siêu nhân... là cái cô nổi danh xóm nhà lá miền Tây có biệt danh "thông tuệ uyên bác", có cái miệng dẻo quẹo ăn nói có duyên lúc nào cũng muốn chia sẻ với người khác nên ai ai cũng mến cũng yêu.

Ý kiến bạn đọc
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Các điều kiêng kỵ trong ngày Tết

Các điều kiêng kỵ trong ngày Tết

Không quét nhà, không đi vay mượn tiền, không để vật dụng bị vỡ,... là những điều kiêng kỵ của...

ĐỂ LẠI LỜI NHẮN

Nội dung *

Họ Tên *

Email *

Lên ĐẦU TRANG